TỘI VI PHẠM QUY ĐỊNH VỀ QUẢN LÝ CHẤT PHÓNG XẠ, VẬT LIỆU HẠT NHÂN

(Theo Điều 310 Bộ luật Hình sự năm 2015 sửa đổi, bổ sung năm 2017)

1. Giải thích từ ngữ

Vi phạm quy định về quản lý chất phóng xạ, vật liệu hạt nhân được hiểu là hành vi vi phạm quy định về quản lý việc sản xuất, trang bị, sử dụng, bảo quản, lưu giữ, vận chuyển, mua bán hoặc xử lý chất phóng xạ, vật liệu hạt nhân gây thiệt hại cho người khác.

2. Tội danh

Điều 310. Tội vi phạm quy định về quản lý chất phóng xạ, vật liệu hạt nhân

1. Người nào vi phạm quy định về quản lý việc sản xuất, trang bị, sử dụng, bảo quản, lưu giữ, vận chuyển, mua bán hoặc xử lý chất phóng xạ, vật liệu hạt nhân gây thiệt hại cho người khác thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ 03 năm đến 10 năm:

a) Làm chết người;

b) Gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của 01 người mà tỷ lệ tổn thương cơ thể 61% trở lên;

c) Gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của 02 người trở lên mà tổng tỷ lệ tổn thương cơ thể của những người này từ 61% đến 121%;

d) Gây thiệt hại về tài sản từ 100.000.000 đồng đến dưới 500.000.000 đồng.

2. Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ 07 năm đến 15 năm:

a) Làm chết 02 người;

b) Gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của 02 người trở lên mà tổng tỷ lệ tổn thương cơ thể của những người này từ 122% đến 200%;

c) Gây thiệt hại về tài sản từ 500.000.000 đồng đến dưới 1.500.000.000 đồng.

3. Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ 15 năm đến 20 năm:

a) Làm chết 03 người trở lên;

b) Gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của 03 người trở lên mà tổng tỷ lệ tổn thương cơ thể của những người này 201% trở lên;

c) Gây thiệt hại về tài sản 1.500.000.000 đồng trở lên.

4. Vi phạm quy định về quản lý chất phóng xạ, vật liệu hạt nhân trong trường hợp có khả năng thực tế dẫn đến hậu quả quy định tại một trong các điểm a, b và c khoản 3 Điều này nếu không được ngăn chặn kịp thời, thì bị phạt cải tạo không giam giữ đến 03 năm hoặc phạt tù từ 06 tháng đến 03 năm.

5. Người phạm tội còn có thể bị cấm đảm nhiệm chức vụ, cấm hành nghề hoặc làm công việc nhất định từ 01 năm đến 05 năm.

3. Cấu thành tội phạm

3.1. Khách thể của tội phạm

Khách thể của tội phạm này là quan hệ xã hội liên quan đến an ninh, trật tự công cộng, sức khỏe cộng đồng và môi trường. Tội phạm này xâm phạm đến các quy định của nhà nước về quản lý chất phóng xạ và vật liệu hạt nhân, có thể gây nguy hại cho con người, môi trường và an ninh quốc gia.

3.2. Mặt khách quan của tội phạm

Hành vi vi phạm quy định về quản lý chất phóng xạ, vật liệu hạt nhân bao gồm nhiều hành vi cụ thể như:

  • Lưu trữ sai quy định: Không tuân thủ các quy định về cách lưu trữ chất phóng xạ, vật liệu hạt nhân, ví dụ như không đảm bảo an toàn, không sử dụng các thiết bị lưu trữ đúng chuẩn, hoặc không tuân thủ các biện pháp an toàn theo quy định của pháp luật.
  • Vận chuyển không an toàn: Vi phạm các quy định về vận chuyển chất phóng xạ, vật liệu hạt nhân. Điều này có thể bao gồm việc vận chuyển mà không có giấy phép, không đảm bảo các biện pháp bảo vệ trong quá trình vận chuyển, hoặc vận chuyển qua các khu vực không được phép.
  • Sử dụng trái phép hoặc sai mục đích: Sử dụng chất phóng xạ, vật liệu hạt nhân mà không có giấy phép hoặc sử dụng không đúng với mục đích đã đăng ký. Điều này có thể bao gồm việc sử dụng cho mục đích cá nhân, thương mại mà không tuân thủ các quy định về an toàn hoặc bảo vệ môi trường.
  • Xử lý và tiêu hủy không đúng cách: Vi phạm các quy định về xử lý và tiêu hủy chất phóng xạ, vật liệu hạt nhân, bao gồm việc thải bỏ không đúng nơi quy định, không sử dụng các phương pháp xử lý an toàn, hoặc không báo cáo đầy đủ về quá trình xử lý cho cơ quan có thẩm quyền.
  • Thiếu trách nhiệm trong quản lý: Cơ quan, tổ chức hoặc cá nhân có trách nhiệm quản lý chất phóng xạ, vật liệu hạt nhân nhưng thiếu trách nhiệm, không tuân thủ các quy định dẫn đến việc thất thoát, hư hỏng, hoặc tạo điều kiện cho hành vi phạm tội khác xảy ra.

Hành vi vi phạm quy định về quản lý chất phóng xạ, vật liệu hạt nhân có thể dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng như:

  • Nguy cơ đối với sức khỏe con người: Hành vi vi phạm có thể gây ra tình trạng nhiễm xạ, dẫn đến các vấn đề sức khỏe nghiêm trọng như ung thư, tổn thương tế bào, và các bệnh liên quan đến nhiễm phóng xạ.
  • Ô nhiễm môi trường: Việc quản lý sai cách chất phóng xạ, vật liệu hạt nhân có thể gây ô nhiễm đất, nước và không khí, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hệ sinh thái và gây hại cho động vật và thực vật trong khu vực bị ảnh hưởng.
  • Nguy cơ mất an ninh quốc gia: Trong trường hợp chất phóng xạ, vật liệu hạt nhân rơi vào tay kẻ xấu hoặc bị sử dụng trái phép, có thể dẫn đến những nguy cơ nghiêm trọng đối với an ninh quốc gia, bao gồm cả việc chế tạo vũ khí hạt nhân hoặc thiết bị gây hại khác.
  • Hậu quả kinh tế: Ô nhiễm môi trường và các biện pháp khắc phục hậu quả có thể gây ra thiệt hại kinh tế lớn, bao gồm chi phí xử lý, đền bù thiệt hại và mất mát về tài sản.

Mối quan hệ nhân quả: Để xác định trách nhiệm hình sự, cần chứng minh rằng hành vi vi phạm các quy định về quản lý chất phóng xạ, vật liệu hạt nhân là nguyên nhân trực tiếp hoặc gián tiếp dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng nêu trên.

Mối quan hệ nhân quả đòi hỏi phải có sự liên kết rõ ràng giữa hành vi vi phạm và hậu quả xảy ra. Nếu hành vi vi phạm không được thực hiện, hậu quả sẽ không xảy ra hoặc không xảy ra theo cách tương tự. Ví dụ, nếu việc vận chuyển sai quy định dẫn đến rò rỉ chất phóng xạ gây nhiễm xạ cho người dân, thì có thể kết luận rằng hành vi vi phạm là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến hậu quả này.

Việc xác định rõ ràng mối quan hệ nhân quả là yếu tố quan trọng trong việc xác định trách nhiệm hình sự của người phạm tội và mức độ nghiêm trọng của hành vi vi phạm.

3.3. Mặt chủ quan của tội phạm

Lỗi cố ý hoặc vô ý:

  • Cố ý: Người phạm tội biết rõ hành vi của mình vi phạm quy định quản lý chất phóng xạ hoặc vật liệu hạt nhân, nhưng vẫn thực hiện hành vi đó.
  • Vô ý: Người phạm tội có thể không nhận thức được hành vi của mình là vi phạm do thiếu hiểu biết hoặc cẩu thả, nhưng hành vi đó vẫn dẫn đến vi phạm các quy định.

Động cơ phạm tội có thể là lợi ích kinh tế, lợi dụng chức vụ quyền hạn, hoặc thậm chí là thiếu cẩn trọng trong quá trình thực hiện nhiệm vụ. Tuy nhiên, động cơ không phải là yếu tố bắt buộc để xác định tội phạm này.

Mục đích của người phạm tội có thể là tiết kiệm chi phí, tránh các thủ tục pháp lý phức tạp, hoặc đơn giản là thực hiện công việc nhanh chóng mà không tuân thủ các quy định an toàn. Mục đích này có thể làm tăng mức độ nguy hiểm của hành vi.

3.4. Chủ thể của tội phạm

Chủ thể của tội phạm này bao gồm:

  • Cá nhântừ đủ 16 tuổi trở lên mới chịu trách nhiệm hình sự về tội này. Cá nhân phải có đủ năng lực hành vi hình sự, tức là phải có khả năng nhận thức được hành vi của mình và điều khiển hành vi đó.
  • Tổ chức bao gồm cả các pháp nhân thương mại, có thể là chủ thể của tội này nếu hành vi vi phạm được thực hiện bởi người đại diện theo pháp luật, người có thẩm quyền quyết định, hoặc người quản lý của tổ chức. Pháp nhân thương mại có thể phải chịu trách nhiệm hình sự khi hành vi vi phạm quy định về quản lý chất phóng xạ, vật liệu hạt nhân gây ra hậu quả nghiêm trọng, như ô nhiễm môi trường, gây nguy hiểm cho sức khỏe con người, hoặc đe dọa an ninh quốc gia.

Trân trọng./.